Trước ngày nộp hồ sơ dự thi Đại học, chị có hỏi em về những dự định và ước mơ, em trả lời không mất 5 giây suy nghĩ: Ba mẹ bảo em học Y thôi! Giật mình, 18 tuổi chẳng lẽ em không có cho riêng mình một đam mê?
Ngày thi đến gần, chị thấy em có đụng đến sách vở, nhưng nó như một nghĩa vụ đáp trả lời giục giã của mẹ, không chống đối nhưng không thật sự cố gắng… Đầu óc em còn bận bịu đủ thứ phim ảnh, nhạc nhẽo.
Hai tuần trước kì thi có vẻ em lo lắng, nhưng hình như nó mơ hồ lắm và lo cũng chỉ để lo… Em vẫn sẵn sàng bùng giờ học thêm để lê la những quán trà sữa hay shop quần áo.
Đêm qua, đêm cuối trước kì thi, em muốn ngủ cùng chị, hơi thở gấp: Em sợ… "Tại sao phải sợ khi cuối cùng cũng chỉ là một kì thi, là cơ hội cũng là thách thức, không vượt qua được nghĩa là ta chưa đủ lực, sẽ ở lại và tiếp cho mình thêm những điều kiện cần và đủ…" Nói vậy thôi, nhưng chị nuối tiếc: Giá như em biết sợ sớm hơn một chút!
Giá như vậy, đã không có những giọt nước mắt hôm nay… Nhưng cuộc đời không có những giả thiết lùi về quá khứ, chỉ chấp nhận kết quả những cố gắng, nỗ lực ở thì hiện tại và tương lai.
Và chị thấy qua cuộc thi này em nhận được nhiều hơn mất… chị rưng rưng vì chính những giọt nước mắt của em.
Cảm ơn vì đã cho em được một lần thử thách, đi qua nó em lớn hơn một chút, nhận ra những gì mình còn chưa đủ đầy.
Hôm đi làm thủ tục nhập thi, chị thấy em đứng lặng trước hình ảnh một cậu bạn trong chiếc áo hoen vàng, xòe 2 nghìn mua tạm chiếc bánh mì không, khô khốc cho bữa sáng… Nắm xôi đủ ruốc chả trên tay em nguội ngắt… Lúc ấy, hẳn em thấy mình may mắn?
Tuổi 18 đo đếm bằng những gì em có, bản lĩnh và trách nhiệm với chính mình (Ảnh minh họa)
Lúc sang đường chị thấy em khựng lại trước một bác phụ huynh dìu đứa con gái chỉ có một chân… Cánh tay gầy nhom trở thành điểm tựa cho đứa con tội nghiệp, những nếp nhăn hiện hữu trên gương mặt, bác lóng ngóng giữa dòng người hối hả… Hình như đôi lần lũ bạn em đến nhà chơi, có bàn tán về những người nhà quê lam lũ ấy, bằng giọng điệu không mấy thiện cảm… Giờ thì hẳn em thấy khâm phục lắm chính những con người ấy?
Anh sinh viên tình nguyện tiến lại gần bố con bác, cõng cô bé chạy vù vào phòng thi, giúp cô bé làm đủ các thủ tục… Mồ hôi nhễ nhại và nụ cười tươi rói. Em quay sang hỏi chị: Làm thế nào để được mặc chiếc áo xanh ấy hả chị?... Có phải lúc này em đã nhận ra ý nghĩa và niềm vui trong những đồng cảm, sẻ chia giản dị?
Và… emvẫn khóc…
Nước mắt cũng là một điều kì diệu cuộc thi mang lại cho em. Lâu rồi chị chỉ thấy em khóc vì giận mẹ, vì một chút rung động đầu đời không được đáp trả hay thậm chí vì anh thần tượng ở nơi xa lắc bị sổ mũ, hắt hơi. Nước mắt lúc này nghĩa là em biết buồn, biết xót xa vì một điều chính đáng hơn, vì một mục tiêu không hoàn thành, vì quãng thời gian không thực sự cố gắng. Khóc rồi tự sẽ phải nín, không ai vỗ về, cung phụng hay dỗ dành như cách ba mẹ đã nâng niu em bấy lâu. Em 18 tuổi, nghĩa là đủ lớn để đi một mình, đối mặt và đi đến cùng, dẫu thành công hay thất bại. Chưa làm được thì phải tập, phải rèn phải học cách tự làm bởi cuộc đời em không ai sống thay em được đâu. Cuộc đời mênh mông như bể cả, nếu em không chịu bơi thì tự kh� ��c sẽ chìm, ba mẹ và cả chị không thể mãi đi bên em như những chiếc phao cứu hộ.
Chị xem lần thi này chính xác là một cuộc thử lửa. Ai đã lớn và ai thật sự chưa? Ai đủ sức đi tiếp, ai nên dừng lại, cố gắng cho lần sau? Tuổi 18 không chỉ đo đếm bằng tháng năm, nó đo đếm bằng những gì em có, bản lĩnh và trách nhiệm với chính mình.
Chị xem lần thi này là một lần va chạm bởi qua đó em đã học được rất nhiều về yêu thương, về nghị lực, sự bất hạnh và cả sự sẻ chia… Những thứ em không nhận được trong vòng tay quá êm đềm, ấm áp của gia đình. Em học được nó từ những người xa lạ, một cậu bạn, một cô bé không chân hay bác phụ huynh với tình thương hằn lên trong nỗi đau.
Chị cũng xem lần thi này là cơ hội, cơ hội để ai đó chứng tỏ bản thân và cơ hội để em nhìn lại chính mình… Đã thật sự đam mê và nỗ lực đến cùng? Nếu chưa thì quay về và làm bằng tất cả những gì em có… Khi ấy nếu còn thất bại, chị sẽ ôm em và khóc cùng em.
Và cuối cùng chị cảm ơn cuộc thi vốn rất quan trọng nhưng cũng chỉ là một cuộc thi, một thử thách, một ngưỡng cửa cuộc đời… Rồi ngày mai, bước qua tuổi vụng dại, đủ tự tin để đi qua mọi chông gai và sỏi đá, em sẽ thấy đó là một cơ hội đáng giá mà em nhận được từ những người đi trước, cơ hội kiểm chứng sự trưởng thành.
Em và anh quen nhau không phải qua bạn bè, không phải đi trên đường, không phải được giới thiệu… Mình quen nhau thế nào nhỉ? Thật tình cờ đúng không anh! Mình chat qua mạng xã hội… Em và anh đã vô tư nói về nhau về cuộc sống củahai đứa và thân thiết từ lúc nào không hay biết. Khi em nói chuyện với anh là lúc em đang nâng cấp tay nghề của mình ở Hà Nội, còn anh giới thiệu mình làm nhà báo. Kỷ niệm đầu tiên củahai đứa mình có lẽ em sẽ không bao giờ quên được. Lần đầu tiên mình nói chuyện trực tiếp với nhau và không hiểu cuốn hút nhau thế nào mà nói đến sáng ngày hôm sau… Sáng hôm đó em đi làm và đã bị cơn buồn ngủ bủa vây khiến em không thể tập trung công việc được. Nhưng rồi em lại luôn mỉm cười thầm một mình, em cảm thấy vui và hạnh phúc anh à. Trong lúc em buồn và tuyệt vọng anh xuất hiện, em cứ nghĩ ông trời đang ban cho mình niềm hạnh phúc vì ông thấy em vô cùng đáng thương khi em đã phải trải qua quá nhiều nỗi đau trong quá khứ.
Trong đầu em lúc nào cũng tưởng tượng ra anh như một chàng hoàng tử đang đi tìm công chúa của đời mình… Không lúc nào là em không nghĩ đến anh.
Và rồi lần hẹn hò đầu tiên củahai đứa mình… Một sáng chủ nhật anh nhỉ? Anh đến nhà em, em thật sự hồi hộp vì em không hề biết anh như thế nào… Và rồi em cũng đã nhận được câu trả lời mà em mong muốn…
Anh đã đến… Thật giản dị, thật bình thường… Nhưng tại sao cái giản dị ấy làm em chết đứng và bối rối khi anh đến bên cạnh. Nhìn em, anh mỉm cười… Nụ cười thật hiền hòa. Và rồihai đứa mình đã đi… Đi và chả biết là phải đi đâu. Tự nhiên trời bỗng tối sầm lại, mây đen đang giăng kín trời. Anh hỏi em ăn sáng chưa,hai đứa vội vàng vàomột hàng ăn sáng nhanh chóng rồi di uống nước… Ngồi uống nước chả ai nói với ai câu gì, em hiểu là vì hai đứa đều cảm thấy ngại ngùng. Em vô tình bắt gặp ánh mắt anh nhìn em đầy yêu thương. Ánh mắt ấy đã khiến em thẹn thùng và bối rối… Ngồi bên nhau nhưng chỉ nhìn nhau và rồi lại cười.Không giống như lúc nói chuyện điện thoại anh cởi mở và đôi khi còn không để em nói gì hết…
Và rồi giờ về cũng đã đến, anh đưa em về mà sao lòng nặng trĩu. Em cũng cảm thấy tiếcnuối lắm. Em không thểthôi nhớ anh. Nhớ anh cả lúc đang làm việc…
Cuộc hẹn thứ 2, lần này thật đặc biệt không đi lòng vòng, không uống nước như em nghĩ… Anh đưa em đến hồ Tây. Ngồi nói chuyện với nhau em thấy anh lại là anh rồi. Anh nói nhiều và cũng cười nhiều, quan trọng hơn với em là em được nhìn ngắm anh kỹ hơn. Trời ơi em nhận ra rằng anh vô cùng dễ thương, anh nói và anh cười… tất cả, sao em cảm nhận nó thật đẹp. Em cứ vô tư và hồn nhiên nhìn ngắm anh mà chẳng để ý anh đang nói gì… Anh lại cười và hỏi: "Có nghe anh nói không?". Em giật mình và nói: "Có chứ, anh nói đi em đang nghe". Nhưng anh đâu biết là em chẳng biết anh nói gì cả… em chỉ muốn nhìn ngắm anh mà thôi… Chuẩn bị về khi cũng đã muộn anh đã làm em cảm thấy rung động thật sự… Một bông hồng thật đẹp: "Hoa này là dành cho em". Em chỉ biết trợn tròn mắt nhìn anh và chẳng hiểu chuyện gì sẽ xảy ra nữa… Anh tặng hoa cho em sao?Em chỉ biết nói cảm ơn… và im lặng cho đến lúc về đến nhà…
Anh đến nhanh và đi âm thầm quá... (Ảnh minh họa)
Các cuộc hẹn của mình diễn ra cũng thường xuyên hơn lại là lúc em phải quay về khi công việc của em đã hoàn thành. Em cảm thấy buồn vô cùng còn anh thì luôn động viên em phải cố gắng và lựa chọn cho mình cái gì là hợp lý nhất. Ngày chia tay, anh ở lại với sự nuối tiếc vô bờ.
Em quay về với cuộc sống và công việc của mình,hai đứa vẫn giữ liên lạc thường xuyên. Em coi anh như làmột điều gì đó thúc đẩy em trong công việc, mặc dù em và anh cách nhau 100km. Em đã tự quyết định, quyết định từ bỏ tất cả công việc ở nhà và lên Hà Nội làm việc mục đích là được gần anh và tìm hiểu anh kỹ càng hơn… Anh đã khuyên em hãy suy nghĩ thật kỹ vì biết đâu anh sẽ không mang lại hạnh phúc cho em… Em sẽ biết làm gì khi không có anh. Em ở nhà anh vẫn về thăm em được mà… Nhưng anh đâu hiểu, em đã quá tin vào con tim mình, tin con tim mình thúc giục là phải đi để được gần gũi anh, chăm sóc cho anh. Anh sẽ là chỗ dựa tốt nhất cho em.
Em đã chấm dứt hợp đồng với công ty và chuyển công tác lên Hà Nội đúng theo ý muốn của em.Em đã thực sự gần bên anh rồi. Những ngày đầu tiên anh đón chào em như binh thường. Em đã ổn định công việc của mình…Rồi anh nói anh đi công tác dài ngày… Em chờ đợi anh, lo âu và thấp thỏm vì anh nói anh đi tác nghiệp và không thể dùng điện thoại liên lạc. Em cứ chờ đợi, chờ mãi… đến 10 ngày mà chẳng có tin tức gì của anh. Em cảm thấy rất lo lắng và có điều gì đó không ổn. Đúng 2 tuần anh liên lạc lại, em vui mừng và nghĩ điều mình lo lắng là vớ vẩn, anh vẫn thế mà… Chắc công việc bận quá nên anh không liên lạc được thôi. Mình tự an ủi mình để trấn an tinh thần. Nhưng sau cuộc điện thoại ấy, anh lại như đi vào thế giới khác, em không liên lạc đư� ��c với anh nữa, điện thoại không nghe, nhắn tin không nhắn lại… Em không hiểu chuyện gì em đang lo sợ… Hoang mang… Anh bị ốm hay anh lại đi công tác? Emkhông muốn nghĩ chuyện xấu nhất xảy ra. Suy nghĩ nhiều làm emkhông thể tập trung làm việc được. Em bắt đầu muốn đi tìm anh…
Nhưng ý tưởng đi tìm anh đã dập tắt hoàn toàn khi em chợt bừng tỉnh… Em không hề biết nhà anh, em không hề biết nơi anh làm việc, không hề biết gì về gia đình nhà anh… Mà chỉ toàn nghe anh kể về họ… Cũng chỉ toàn anh đến đón em, và đưa em về. Em cũngkhông hỏi anh làm ở đâu mà chỉ toàn hỏi về công việc của anh… Em chờ đợi, chờ đợi và rồi lại chờ đợi… Đến bây giờ thì em hoàn toàn mất tin tức về anh. Em không hiểu chuyện gì đã xảy ra… mà em đang cảm nhận anh như một cơn gió vô hình và tan biến.
Anh đã làm nên đượcmột điều kỳ diệu, đó là làm trái tim em thức giấc và lấy đi trái tim đó. Em giận anh, em tức anh, và nhiều lúc cảm thấy căm thù anh… Tại sao anh lại như vậy? Có chuyện gì thì anh cũng phải cho em biết chứ. Hay em đã làm sai điều gì? Em còn chưa bao giờ nói yêu anh… Em đã muốn được thổ lộ để anh biết anh là người quan trọng với em.
Bây giờ đây em biết sẽ sống thế nào khi em nhận ra rằng sẽ không bao giờ có anh bước chung trên con đường đời đầy gian nan này. Kỷ niệm tuy không nhiều nhưng chắc chắn rằng nó sẽ không bao giờ phai dấu trong em. Dù anh có ở đâu, làm gì hay đã có chuyện không hay xảy ra với anh… anh hãy luôn nhớ em luôn ở bên anh kể cả trong suy nghĩ anh nhé.
Em biết em mất anh rồi… Anh đến nhanh và đi âm thầm quá khiến em chưa cảm nhận được gì. "Đúng như một cơn gió thoáng qua tim em"...
Tôi quen anh đã7 năm. Những tưởng ngần ấy thời gian đã có thể hiểu hết về nhau nhưng sự thật quá tàn nhẫn.
Tôi và anh yêu nhautừ đầu năm thứ hai đại học. Sau đó một năm thì anh có việc bất đắc dĩ phải thi lại đại học, thế là chúng tôi học hai trường khác nhau. Tuy vậy tình yêu của chúng tôi vẫn rất tốt đẹp. Hàng tuần tôi đều bắt xe buýt lên thăm anh và anh cũng hay xuống thăm tôi. Chúng tôi đã trao cho nhau tất cả. Tôi yêu và tin tưởng anh còn hơn vào bản thân mình. Gia đình anh rất yêu quý tôi, coi tôi như con trong nhà và gia đình tôi cũng vậy. Nhưng…
Có một cuôc điện thoại gọi cho tôi lúc4h sáng. Số máy của anh nhưng là một người con gái. Tôi đã rất sốc và gọi điện cho anh chờ lời giải thích nhưng anh chỉ im lặngrồi cúp máy. Sau đó anh giải thích với tôi rằng anh quen cô ấy đã được5 tháng nhưng chưa có gì sâu sắc. Anh không hề đi quá giới hạn với cô ấy và bây giờ anh đã chấm dứt mọi chuyện. Người anh yêu là tôi. Anh không biết tại sao mình lại làm như vậy. Con gái đúng là luôn yếu đuối và ngu ngốc. Trước khi yêu, tôi nghĩ mình là một con người mạnh mẽ. Nếu tôi bị lừa dối tôi sẽ là người ra đi bởi người đó không còn xứng đáng với tình cảm của tôi nữa. Nhưng khi yêu khó ai có thể làm được điều đó. Tôi đã tha thứ cho anh. Tin tưởng anh khi anh hứa với tôi sẽ không liên lạc v� ��i cô gái ấy nữa.
Rồi gần1 tháng sau tôi phát hiện ra anh vẫn còn liên lạc với cô ấy rất tình cảm. Lúc này anh lại biện minh rằng cô ấy liên lạc để trả lại những thứ của anh. Anh thấy bình thường nên liên lạc. Vậy thì lời hứa của anh ở đâu? Tôi đã đau khổ tột cùng khi bị lừa dối hết lần này đến lần khác. Tôi bảo anh đổi số nhưng anh nói mối quan hệ của anh quá nhiều làm vậy sẽ rất bất tiện. Và rồi mọi chuyện đâu lại vào đấy. Anh lại xin lỗi và tôi lại tha thứ. Chắc các bạn thấy tôi rất chán. Tôi cũng ghét bản thân mình nhu nhược. Nhưng tôi yêu anh nhiều quá…
Tôi không ngờ anh lại tồi đến như vậy (Ảnh minh họa)
Và tôi lại bị ăn thịt lừa thêm nữa. Khoảng hai tuần sau tôi lại đọc được tin nhắn của cô ấy. Tôi đã soạn tin trả lời rằng: Cô ấy không nên níu kéo nữa. Anh đã hứa với tôi sẽ không liên lạc. Vì vậy cô hãy cho mình cơ hội để tìm kiếm hạnh phúc mới. Tuy nhiên anh không cho tôi gửi. Anh nói rằng tự anh chấm dứt được tôi không cần làm vậy không hay đối với cô gái đó. Và lần này anh đồng ý đổi số.
Tôi những tưởng rằng như vậy thì sẽ kết thúc được mọi chuyện. Nhưng thỉnh thoảng anh lại gắn sim cũ vào và tôi có linh cảm không tốt. Chắc các bạn thấy chuyện của tôi không có gì đặc biệt nhưng xin các bạn đọc tiếp. Chuyện tồi tệ hơn giờ mới bắt đầu.
Lần đọc tin nhắn trước tôi đã nhớ số của cô ấy và tôi hạ hết quyết tâm gọi chocô ấy để biết được sự thật -một sự thật khủng khiếp.
Anh đã quen cô ấy3 năm chứ không phải5 tháng như anh giải thích. Và khủng khiếp hơn khi họ đã thường xuyên quan hệ với nhau suốt 3 năm qua trong nhà nghỉ. Tôi như sụp đổ. Tôi không ngờ anh lại tồi đến như vậy.Trong suốt thời gian quen anh tôi không muốn anh tặng cho tôi gì, rất hạn chế đi ăn uống vì còn đi học tôi không muốn anh tốn kém. Mỗi dịp lễ, tết tôi chỉ cần một lời chúc, chỉ cần anh nhớ đến tôi nhưng đối với cô ấy thì mỗi dịp đó đều là hoa, quà, socola… Nói chung quà của tôi là một thì của cô ấy là mười. Tôi không phải ganh tị với cô ấy bởi vì bản tính tôi là thế và vì tôi nghĩ đến anh. Nhưng chắc anh không hiểu điều đó. Tôi cũng thấy đáng thương cho cô ấy. Cô ấy thật ngốc. Quen nhau3 năm mà chưa hề biết nhà anh ấy, chưa biết gì cả mà đã ăn ở suốt thời gian qua.
Và tôi còn đau hơn khi anh bịa đặt những điều không tưởng về tôi. Rằng tôi đã có một đời chồng, hiện có một đứa con gửi cho bà ngoại nuôi. Anh quan tâm đến tôi chẳng qua chỉ là giúp đỡ. Và anh cũng nói với cô ấy đã chấm dứt với tôi rồi. Anh cũng hứa hẹn cuối năm sẽ làm đám hỏi với cô ấy và qua năm sẽ cưới. Tất nhiên cũng là một lời nói dối. Bởi vì hai chúng tôi đã dự định cuối năm sẽ cưới. Ba mẹ anh ấy đã chọn ngày và hẹn với ba mẹ tôi ngày qua dạm hỏi. Nhưng giờ tôi phải làm sao đây các bạn. Tôi tưởng tôi đã hiểu hết về anh nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại. Anh suy nghĩ những gì mà lại tàn nhẫn và độc ác đến như vậy?
Tôi vẫn còn yêu anh, có lẽ là trong suốt cuộc đời này tôi cũng chẳng thể nào quên được anh... Nhưng sống với một con người tráo trở như vậy, liệu tôi có hạnh phúc không? Và không biết anh có lừa dối tôi thêm một lần nào nữa không?
Dưới cái nắng chói chang của Đà Nẵng, 10 cây si đã được 35 thí sinh vun trồng cẩn thận. Những giọt mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt các thí sinh càng khiến họ thêm phần xinh đẹp và rạng rỡ hơn.
Thí sinh Thục Uyên (SBD: 039) chia sẻ:"Hệ sinh thái và môi trường hiện nay đang rơi vào tình trạng nghiêm trọng bởi khói bụi và nạn phá rừng. Vì vậy nên việc trồng cây và bảo về cây xanh là một hoạt động rất cần thiết. Và em cảm thấy rất vui khi mình đã được tham gia một hoạt động rất ý nghĩa nhằm bảo vệ môi trường xanh - sạch - đẹp".
Các thí sinh Miss Sport trồng cây bảo vệ môi trường
Bên cạnh những hoạt động dày đặc theo lịch trình của ban tổ chức, ngày hôm qua, các thí sinh Miss Sport 2012 cũng đã có một buổi thăm qua Bà Nà và cùng tham gia các trò chơi giải trí tại đây. 35 cô gái xinh đẹp rất hào hứng với các trò chơi hiện đại, mới mẻ như: Đường đua lửa, Miền Tây hoang dã 5D, Vòng đua tử thần 4D, Tháp rơi xoay tự do… Những trò chơi này giúp các thí sinh tạo ra những cảm giác lạ, mới mẻ để xua đi những mệt mỏi, lo lắng sau bao ngày tập luyện vất vả.
Ngày 2, các thí sinh đã có một cuộc trải nghiệm thú vị bên lề cuộc thi. Hôm nay, các thí sinh lại tiếp tục chuẩn bị tập luyện để chuẩn bị cho đêm chung kết Hoa khôi Thể thao vào tối 5/8 tới.
Một số hoạt động của Hoa khôi Thể thao ngày 26/7:
Hoa khôi Wushu Thùy Linh phát bao tay cho các bạn
Chuẩn bị chiến dịch hành động vì môi trường
Các thí sinh trồng cây tại khu vực Bà Nà Hills
Sau đó, các thí sinh đã được đi xem phim 4D
Trải nghiệm các trò chơi thú vị
Hứng khởi với trò chơi cảm giác mạnh "Tháp rơi tự do"
Được trải nghiệm những trò chơi mới lạ giúp các thí sinh xua tan đi mệt mỏi sau những ngày tập luyện vất vả
Lưu lại những hình ảnh đẹp khi tham gia các hoạt động ý nghĩa
Bên cạnh đó, các thí sinh cũng đã rất hứng khởi khi tham gia hoạt động chụp ảnh ngoại cảnh. Thướt tha trong tà áo dài trắng tinh khôi, 18 nữ sinh đã cùng nhau ghi lại những khoảnh khắc ấn tượng trên phố Sài Gòn náo nhiệt.
Cùng ngắm những hình ảnh duyên dáng của 18 nữ sinh Miss Áo dài:
Thực tế, cứ cho là tôi lừa gạt các bạn gái thơ ngây thì cũng phải có sự đồng ý và hiệp lực của họ, tôi mới "mải mê chinh chiến và yêu đương" được. Với lại, 3 lần dụ các em yêu vào nhà nghỉ là cả 3 lần các em tự nguyện làm chuyện ấy với tôi và cùng tôi "tới bến". Vì thế cũng không thể trách cứ tôi yêu vô liêm sỉ được.
Cuộc tình đầu tiên đến khi tôi đang là sinh viên năm thứ 3. Tôi ngỏ lời yêu một cô bạn gái bằng tuổi ở khoa khác nhưng cùng trường khá nhanh chóng. Chỉ sau 2 tuần gặp ngắn ngủi, chúng tôi tay trong tay như đã yêu từ lâu.
Một ngày cuối tuần, hai đứa đi picnic từ sáng đến chiều ở Hòa Bình. Lúc 6 giờ chiều xe máy của chúng tôi mới bon bon về tới Hà Nội. Đang trên đường đưa em về nhà, tôi mạnh dạn nói: "Em mệt không? Nếu mệt thì mình vào đây nghỉ một lát cho khỏe để ngày mai còn đi làm". Mới mào đầu vậy mà em đã gật đầu.
Có lẽ lúc này chẳng đứa con trai nào ngu mà chở em về nhà cả khi thái độ của em đã "rõ như ban ngày" thế. Tôi đã đưa thẳng em vào một nhà nghỉ. Vào đó hai đứa "tập thể dục" tới 2 hiệp liền mới lăn ra ngủ. Từ đó em dính tôi như sam, coi nhau như vợ chồng. Thỉnh thoảng 1 tuần/ lần em vẫn nói dối bố mẹ đi học thêm để cùng tôi đến một nhà nghỉ bên Gia Lâm "đổi gió".
Yêu nhau được 1 năm, một ngày tôi nhìn em cứ thấy nhàm chán. Tôi kiếm cớ chia tay em chẳng chút áy náy nào. Qua bạn bè tôi biết, em cũng chỉ đau khổ một thời gian và cũng cặp kè với người đàn ông khác.
Cuộc tình thứ 2 đến nhanh chóng ngay sau khi tôi chia tay cô bạn cùng trường khoảng 5 ngày. Lần này người yêu tôi là một cô bé sinh viên năm thứ nhất ở trường khác. Tôi quen em trong một lần đụng xe giữa trưa nắng. Vì chân của em chảy máu quá nhiều nên tôi phải bế em tạt vào lề đường băng bó vết thương cho em.
Sau lần đụng xe này, tôi và em thường xuyên điện thoại cho nhau. Lúc biết tôi chia tay bạn gái, em đã chủ động gọi điện an ủi và cuối tuần tới thăm tôi. Thấy em đẹp người đẹp nết, tôi "say nắng" em luôn. Em cũng nhận lời tôi nhanh chóng.
Không hiểu sao cứ đượcmột thời gian yêu là bản thân tôi lại thấy chán (Ảnh minh họa)
Tuy còn ít tuổi nhưng em khá cứng nhắc trong "chuyện ấy". 2 tháng yêu, tôi chẳng bao giờ gạ gẫm em được gì. Ngay cả việc "du thám" trên cơ thể em cũng bị hạn chế. Bực mình vì kế hoạch vào nhà nghỉ với em bị "delay" liên tục nên tôi nghĩ ra chiêu mới.
Một tối đang chở em đi chơi ngoài đường. Đến đoạn đường vắng gần về đến trường em, tôi lạng xe qua lại rồi nhằm một chỗ có dải phân cách tông thẳng xe vào. Dĩ nhiên, lần tông xe chủ định này nên tôi chỉ tông nhẹ. Hai đứa ngã lăn ra, tôi quáng quàng bò dậy hỏi em có sao không. Tôi cũng nói hôm nay đi họp lớp uống quá nhiều nên giờ hơi bị choáng. Thế là nghiễm nhiên tôi được đưa em thẳng tiến vào một khách sạn bình dân gần đó mà chẳng phải nài nỉ nhiều.
Khi cả hai vào cùng một phòng và ở cùng suốt một đêm thì không nói mọi người cũng biết chuyện gì tiếp sau xảy ra. Cứ vậy, sau lần "gặp nhau" ở khách sạn, chuyện ấy cũng thường xuyên tiếp diễn ở mọi địa điểm. Nhưng không hiểu sao cứ đượcmột thời gian yêu là bản thân tôi lại thấy chán. Tôi lại là người nói lời chia tay với em trước.
Cuộc tình thứ 3 của tôi là với một cô bạn gái cùng quê. Chả là sau khi ra trường được 1 năm, ngày cuối tuần về quê đi chơi cùng mấy đứa bạn, bỗng nhiên tôi phát hiện ra trong nhóm có một em xinh đáo để. Thế là tôi chủ động tấn công và hạ gục em chỉ trong 4 tháng.
Ngày ấy, tôi rất chăm chỉ về quê mỗi cuối tuần. Lần đi chơi nào em cũng có ý định gìn giữ thế là chúng tôi chỉ dừng lại ở những cái ôm và những lần khám phá cơ thể "có chừng mực". Thấy mãi không khám phá được cơ thể em, tôi lại càng khao khát.
Tôi bày ra sự việc cuối tháng đó sẽ rời Hà Nội để vào thành phố Hồ Chí Minh nhận quyết định công tác mới. Giữ được mấy tháng, đến khi hay tin tôi sắp phải đi xe nên đêm cuối cùng ở bên nhau, tôi giả vờ say đòi "chuyện ấy". Em có lẽ vì không làm chủ được bản thân nên chuyện gì đến cũng đã đến.
Nói chung 2 năm nay, số cô gái qua tay tôi cũng kha khá. Cho đến giờ, tôi không thể nhớ mình đã dụ những cô gái này "lên giường" như thế nào nữa. Chỉ có vài lần đầu tiên là tôi nhớ hơn cả. Mọi người có thể cho tôi là thằng Sở Khanh đểu giả nhưng dám chắc tôi cũng không vô liêm sỉ bằng những thằng đàn ông lập ra kế hoạch yêu vì tiền kia.
Dù ai ném đá tôi thế nào, tôi xin chịu hết. Chỉ xin các bạn gái thông tỏ một câu rằng: "Người đàn ông nào đã sex thật rồi thì 1 tháng không làm vài lần với ai đó sẽ phát rồ và hơi phí". Chỉ những người đàn ông không có tiền mới chịu ở nhà và tự thủ dâm thôi. Còn tôi, tôi vừa có tiền lại vừa có tài dụ dỗ thì chả dại. Vừa được sex với đối tác mà vẫn được yêu nồng nàn thì còn gì bằng.
Bố sẽ giết em khi em dám có bầu trước khi cưới, gia đình nhà chồng sẽ nhìn em như thế nào? (Ảnh minh họa)
Anh là con trai trưởng trong gia đình 3 anh em, hai cô em gái đều hơn tuổi em, anh cũng là cháu trai duy nhất của phía nội. Bố mẹ và em gái anh rất mong em đồng ý cho anh cưới sớm nhưng vấn đề là ở em.
Gia đình em rất nghèo, nhà 7 anh chị em. Hai chị gái đã lập gia đình, anh trai cuối năm nay cưới vợ, đứa em gái kế em phải nghỉ học để em được học thành tài, còn hai đứa em gái nhỏ đang học lớp 11 và 12. Cả hai em học rất giỏi.
Bố mẹ em già yếu, mất sức lao động, nên thu nhập chính trong gia đình giờ này là của em và anh trai thôi, em gái em đã lo quá nhiều cho em, giờ nó cần có vốn riêng học nghề. Bố mẹ em vay tiền ngân hàng 120 triệu đồng, bố gắn trách nhiệm này cho em, vì em là người được thành danh nhất trong gia đình.
Nếu em chấp nhận cho anh cưới sớm, em gái em ai sẽ lo cho nó học? Khi ra trường, em đã hứa với bố mẹ sẽ lo cho bé học 12 học hết đại học để bé đó lo cho bé út thì em mới lập gia đình. Vậy thì tiền nợ ngân hàng ai sẽ trả? Bố mẹ em già yếu, ai sẽ chu cấp? Trong khi đó, anh trai em lương thấp hơn em.
Em còn gặp phải vấn đề nhà chồng nữa. Em gái kế anh hiện đang ở cùng anh hơn em 3 tuổi, tính tình keo kiệt, chỉ nghĩ tới tiền thôi, lúc nào cũng muốn quản lý em và anh, muốn làm chủ gia đình.
Bố mẹ anh rất nghe lời chị, chị hay bắt nạt em, những lúc như vậy em chỉ biết về nhà trọ mình khóc và khi biết được anh đã mắng chị và nhiều lần đòi đánh nếu em không can ngăn. Anh nói: "Em là tất cả của anh nên đừng ai ỷ quyền này nọ mà bắt nạt em, từ nhỏ vì nhà nghèo em đã bươn chải và khổ quá nhiều rồi, anh không muốn ai làm em khổ cả, dù người đó là cha mẹ anh, đừng để anh làm người bất hiếu".
Lúc em mới quen anh, chị (em gái anh) đã nói: "Gia đình nhà này không gia trưởng, không áp đặt khó khăn, nhưng bố mẹ ta không muốn bị mang tiếng, không muốn rước con dâu về cửa sau (tức là có bầu trước). Nếu chị dâu mà có thai trước thì sau này đừng có mà lên mặt dạy hay nói được gì hai đứa em chồng. Bố mẹ ta nhất quyết không chấp nhận có con dâu ăn cơm trước kẻng".
Hiện tại, một bên là gia đình em đang khó khăn, một bên là phía bạn trai như vậy, em giờ rất lúng túng không biết phải làm gì đây?
Em nói với anh là em không muốn bỏ cái thai đi, vì nó là con em, là tình yêu thật sự của hai đứa. Anh nói là anh sẽ chịu hết, em không được bỏ con của anh nếu em đi khám mà có thật (vì giờ em vẫn chưa nói rõ cho anh). Nhưng nếu giữ lại con, em cũng rất lo, gia đình em cũng rất phong kiến, mẹ em sẽ chết ngất mất, bố em sẽ giết em khi em dám như vậy, gia đình nhà chồng sẽ nhìn em như thế nào?
Giờ em đang rối lắm, hãy giúp em. Nếu phá đi em sẽ có lỗi với anh và con em, vì em biết anh muốn nó tồn tại bởi nhiều lần anh nói anh rất thích có con, thấy bạn bè cùng lứa ở quê, bạn bè học cùng Đại học giờ tất cả đã lập gia đình và có ít nhất một con, duy chỉ còn anh chưa lập gia đình và chưacó con thôi. Những lúc đi tiệc cùng bạn bè anh thấy tủi thân và buồn lắm.
Em phải làm gì đây ạ? Hãy cho em lời khuyên. Em xin cảm ơn anh chị rất nhiều.
huyenlo...@gmail.com
Qua buổi học với Chuyên viên Kỹ năng sống - Thạc sĩ Nông Vương Phi, 18 thí sinh đã được hướng dẫn và thực tập kỹ năng trả lời ứng xử, kỹ năng nói chuyện trước công chúng và cách vận dụng ngôn ngữ cơ thể trong giao tiếp. Lúc đầu, nhiều bạn còn rụt rè, ái ngại khi phải nói chuyện trước công chúng. Nhưng sau một vài lần luyện tập, các thí sinh không chỉ tự tin giới thiệu bản thân mà còn tự tin trình bày ý kiến và góc nhìn của mình về cách giữ gìn nét đẹp của tà áo dài truyền thống.
Top Miss Áo dài Nữ sinh Việt Nam trong trang phục áo dài cách tân
Riêng trong buổi thực tập catwalk, siêu mẫu Ái Phương đã hướng dẫn các thí sinh kỹ năng để có được những bước đi thanh thoát, tự nhiên với tà áo dài, đồng thời thể hiện được sự tự tin cũng như phong cách trình diễn tốt. Thông qua buổi chia sẻ, siêu mẫu Ái Phương đã chỉ ra cho các thí sinh dáng đứng, tư thế tay, cách giải phóng hình thể và tạo được điểm nhấn trong lúc biểu diễn.
Nhận xét về chương trình "Tìm kiếm Gương mặt Áo dài Nữ sinh Việt Nam 2012", các chuyên gia tư vấn đều có cùng nhận định rằng, không riêng thí sinh giành được giải thưởng cao nhất của chương trình, mà hình ảnh của các thí sinh trong top 18 sẽ là hình ảnh đại diện cho nét đẹp nữ sinh Việt Nam. Thông qua đó, chương trình góp phần đề cao tình yêu truyền thống áo dài và xây dựng các phẩm chất cao quý trong lòng các nữ sinh Việt Nam.
Đêm chung kết toàn quốc dự kiến sẽ diễn ra vào lúc 18h30, ngày 28/7 tại Nhà văn hóa Sinh viên TP.HCM. Các thí sinh sẽ trải qua các phần thi trang phục Áo dài trắng; trang phục Áo dài cách tân và trang phục Áo dài tự chọn.
Một số hình ảnh của các thí sinh trong suốt tuần lễ chung kết:
Siêu mẫu Ái Phương hướng dẫn kỹ năng catwalk với trang phục áo dài