Sau khoảng thời gian khá ngắn ngủi,hai người đã chia tay vì một số lý do từ cô bạn của tôi. Khi chia tay, cô ấy đã nhờ tôi nói chuyện với anh để anh không cảm thấy buồn nữa và tôi đã đồng ý.
Thời gian đó, tôi đã chủ động nhắn tin nói chuyện với anh khá nhiều (mặc dù tôi ít khi chủ động nhắn tin với người khác giới), sau đó thì anh liên lạc với tôi thường xuyên hơn. Nói chuyện với anh nhiều lần, tôi mới thấu hiểu được phần nào cuộc sống và công việc của anh. Anh là một sỹ quan bộ đội mới ra trường được 1 năm nhưng có vẻ công việc của anh nhiều áp lực không như anh mong đợi khiến anh rất bi quan trong cuộc sống. Và đặc biệt, anh rất ít thời gian để quan tâm đến người khác. Có lẽ vì thế mà anh đã đánh mất tình yêu của chính mình.
Sau khoảng 1 tháng nói chuyện với tôi, anh có vẻ lạc quan lên rất nhiều và tôi đã kể hết cho anh nghe lý do vì sao tôi lại thường xuyên nói chuyện với anh như vậy. Anh không trách mà càng quý tôi hơn. Anh bảo tôi "Em cứ bình thường như trước đi, anh vẫn đang chán cuộc sống này, em đừng quên anh nhé". Cũng có thể do nói chuyện với anh thường xuyên nên tôi cũng thấy hụt hẫng khi mỗi ngày không được nghe anh kể chuyện, không được cười với anh. Tôi quyết định vẫn nói chuyện với anh bình thường và còn nhận anh làm anh trai nữa, anh cũng đồng ý nhưng có hỏi lại tôimột câu "Em gọi anh là anh trai thật sao?"...
Chẳng lẽ khi đã không còn người khác bên cạnh, anh mới nhớ đến tôi sao? (Ảnh minh họa)
Anh thường xuyên mời tôi lên đơn vị anh chơi nhưng tôi chưa có dịp, anh cũng rất bận nên tôi và anh vẫn chưa có dịp gặp nhau mà chỉ biết nhau qua ảnh và nói chuyện qua điện thoại. Có hôm tôi trêu anh là tôi lên Hà Nội thăm người yêu, anh nói với tôi rằng có người yêu rồi mà vẫn nhớ anh. Tôi bảo chỉ đùa thôi nhưng dạo này anh ít liên lạc với tôi hẳn. Tôi hỏi anh không thấy nhớ em gái sao thì anh nói anh lúc nào cũng nhớ nhưng em còn phải dành thời gian nói chuyện với người em thương chứ, rồi là anh trai thì không dám nhớ em đâu, nhớ người yêu em ghen đấy… Tôi bảo không thương ai cả thì anh bảo anh không muốn làm anh trai của em đâu, làm người yêu của em cơ. Tôi nghĩ anh chỉ nói đùa thôi nhưng trong thâm tâm vẫn có chút gì đó đáng tin. Tôi cũng rất quý mến anh nh� �ng nếu ngày đó anh vượt qua được sự hờ hững của tôi thì có lẽ giờ đây mọi chuyện đã khác.
Thỉnh thoảng khi nghĩ về anh, tôi lại thấy giận hơn là thương anh, giận anh, giận cô bạn thân của tôi. Anh đã có niềm vui với cô bạn tôi thì đừng có dành một chút tình cảm nào cho tôi làm gì. Có lẽ vì thế mà tôi đã mất lòng tin ở anh. Chẳng lẽ khi đã không còn người khác bên cạnh, anh mới nhớ đến tôi sao?
Các bạn ạ, tôi nghĩ vậy có sai không, liệu rằng anh có tình cảm với tôi thật không? Mong độc giả của chuyên mục bạn trẻ cuộc sống hãy chỉ đường dẫn lối cho tôi biết xem tôi phải làm gì nhé! Cảm ơn các bạn nhiều.
No comments:
Post a Comment