vietnamese Tiếng Việt english English
Hôm nay:
Tin mới đăng:

Quả bóng vàng "nhà quê'

Với 2 danh hiệu quả bóng vàng, cho đến bây giờ, cầu thủ Thành Lương đã trở thành một trong những người sở hữu nhiều danh hiệu cá nhân nhất của bóng đá Việt Nam. Nhưng với cá nhân tôi, Lương “dị” vẫn chỉ là một anh chàng bình dị, mộc mạc, hay đúng hơn là Quả bóng vàng “nhà quê”…


Tôi và Lương “dị” quen và chơi với nhau từ lúc tiền vệ này mới chập chững vào nghề. Lương “dị” lúc ấy như tờ giấy trắng tinh, kể cả khi bắt đầu gây được sự chú ý từ VCK giải U21 báo Thanh Niên ở Bình Định. Sau cú bật nhẩy này, Lương “dị” được đôn lên đội 1 HN ACB lúc mới 17 tuổi.

Tôi nhớ kỷ niệm ngày Lương “dị” mới chập chững gây dựng tên tuổi. Thời điểm ấy, tôi nhận được lá phiếu mời bầu chọn Quả bóng vàng và Lương “dị” còn chưa định hình điều gì. Tôi và Lương “dị” tâm sự với nhau về danh hiệu Quả bóng vàng để rồi cầu thủ gốc Hà Tây này nói thật lòng: “Không biết trong đời cầu thủ, em có cơ hội chạm tay vào danh hiệu Quả bóng vàng?”. Lương “dị” nói về giấc mơ của mình, nhưng chúng tôi lúc ấy chỉ có ao ước, trước tiên là hướng đến một giải phụ là danh hiệu Cầu thủ trẻ xuất sắc.

Sau cuộc trò chuyện đặc biệt ấy, Lương “dị” lên như diều gặp gió. Lương “dị” nhận giải “Cầu thủ trẻ xuất sắc 2008” và một năm sau, lần đầu tiên cầu thủ gốc Hà Tây này lên ngôi. Tôi nhớ mình đã đón nhận cái tin Lương “dị” nhận Quả bóng vàng đầu tiên ấy bằng sự bình thản. Bởi trong cuộc trò chuyện giữa tôi và Lương “dị” khi lần đầu nói đến ước vọng của đời cầu thủ, tôi đã nhìn thấy trong từng câu nói của Lương “dị” là sự quyết tâm, khát vọng.


Lương “dị” bây giờ đã là ngôi sao, sở hữu trong tay 2 Quả bóng vàng. Thành quả ấy đưa Lương “dị” vào tốp những cầu thủ giàu danh hiệu cá nhân nhất của bóng đá Việt Nam. Cuộc sống của cầu thủ này thay đổi rất nhiều, từ việc trở thành ngôi sao công chúng, quen thuộc với những nụ cười khi được người hâm mộ mời chụp tấm hình lưu niệm hay ký tặng ở nơi công cộng. Tất nhiên, Lương “dị” có nhiều lựa chọn để quyết định đi đâu, về đâu với con số tiền tỷ.

Tôi đã dõi theo Lương “dị” từ ngày Quả bóng vàng này chỉ là tờ giấy trắng. Thế cho nên, tôi hiểu những thay đổi trong cuộc đời, sự nghiệp của Lương “dị”. Chỉ có điều, trong khi nhiều cầu thủ bỗng nhiên có xáo trộn, thay đổi chóng mặt thì Lương luôn thế, bình thường hóa tất cả mọi thứ và cố gắng sống cuộc sống bình thường, nghĩa là luyện tập, thi đấu và cư xử như mọi cầu thủ bình thường khác. Trong màu áo ĐTQG hay CLB, cung cách ứng xử hoặc nhìn nhận vị thế của mình, Lương “dị” vẫn là Lương dị. Đó là sự khác biệt của Lương “dị” so với nhiều đồng đội và cả những đàn anh hơn Lương nhiều về tuổi đời lẫn tuổi nghề.
Mới đây, Lương “dị” được vinh danh ở Giải thưởng Fair-play. Hành động của Thành Lương trên sân Shah Alam thật sự bình dị, như tính cách của cầu thủ này. Tôi có thể quả quyết rằng, Lương “dị” không hề làm màu khi có hành động đưa bông băng cho CĐV Việt Nam bị tấn công. Lương “dị” đơn giản thế nào thì cách xử sự trước mỗi tình huống cũng đơn giản như thế.

Tôi nhớ có lần Lương “dị” tự nhận mình là cầu thủ nhà quê. Cái chất “nhà quê” của Thành Lương đến giờ cũng không thay đổi, dù trong tay cầu thủ này có tất cả. Nguồn năng lượng dồi dào, cháy từng giọt mồ hôi trên sân hay những niềm vui thích. Tất cả đều nguyên vẹn, đủ để tôi và nhiều người tự quyết định: Bóng vàng “nhà quê”!
Theo báo Bóng đá

No comments:

Sâu Ciu Blog