Trương Duy Nhất kể tuy ở trong tù nhưng anh cũng nắm thông tin khá sát. Anh nằm trong trại tạm giam một thời gian thì nghe tin blogger Phạm Viết Đào bị bắt. Anh nghĩ đang có một chiến dịch đàn áp các blogger. Anh dự đoán sau Phạm Viết Đào có lẽ sẽ bắt tới Ba Sàm, Huy Đức, Nguyễn Xuân Diện và Huỳnh Ngọc Chênh.
Đúng là sau đó, Ba Sàm Nguyễn Hữu Vinh và cộng sự Minh Thúy bị bắt. Rồi cuối năm ngoái trong một tháng, ba blogger bị "bắt quả tang": Quê Choa Nguyễn Quang Lập, Người Lót Gạch Hồng Lê Thọ và Nguyễn Ngọc Già Dân Làm Báo. Anh thấy choáng váng vì quá bất ngờ, anh không hiểu nổi vì sao lại như vậy?
Tôi hỏi vì sao trong tù mà anh nắm được thông tin, anh nói, qua tivi, qua báo Nhân Dân và đặc biệt qua chị Phượng vợ anh. Vào tù anh tập ăn ít lại để đỡ tốn kém, để gia đình thăm nuôi đỡ vất vã mang nhiều thức ăn vào. Anh bảo vợ thay vì mang nhiều thực phẩm cho cái bụng của anh thì hãy mang thực phẩm cho cái đầu của anh. Thế là chị Phượng và con gái phải lo hằng ngày vào mạng theo dõi thông tin cả hai lề rồi cô đọng lại và hằng tháng đi thăm nuôi phải mang vào cho anh thật đầy đủ. Khi vợ chồng, cha con gặp nhau, tâm sự chuyện gia đình rất ít để dành hầu hết thời gian truyền đạt lại thông tin thời sự trong tháng cho anh nghe. Do vậy mà anh vẫn bám sát thời cuộc. Anh biết biểu tình chống Tàu cộng đã nổ ra khi chúng mang giàn khoan trái phép vào vùng lãnh hải VN, anh biết cuộc biểu tình bạo động của công nhân Bình Dương và Đồng Nai...Anh cập nhật được nhiều chuyện dù có chậm hơn một tháng. Vợ và con anh là hai người đưa tin tuyệt vời. Khi Bọ Lập bị bắt anh đã khuyên vợ anh điện cho chị Hồng vợ Bọ Lập để động viên và chia sẻ.
Anh còn chỉ cho vợ nên mua những cuốn sách nào mang vào cho anh đọc. Ban đầu trại giam không cho gởi vào, nhưng anh đấu tranh quyết liệt, họ phải đồng ý. Anh quan tâm đến các sách luật, nhất là luật hình sự. Không những anh nghiên cứu kỹ mà anh còn khuyên vợ nên đọc kỹ các điều khoản trong bộ luật hình sự để mà biết đấu tranh lại những sai trái của trại giam, của cơ quan chức năng.
Như tôi đã viết trước đây, sau khi có kết luận điều tra về anh, rằng nếu kết luận điều tra như vậy thì cơ quan điều tra chỉ cần làm trong 3 ngày chứ không kéo dài đến cả năm. Anh cũng nói tương tự khi kể rằng một điều tra viên nói với anh kết luận điều tra ấy chỉ cần một tuần lễ thì hoàn tất vì cái gọi là tội trạng của anh thể hiện công khai tất tần tật trên blog chứ có giấu giếm vào đâu. Không những thế anh còn tự giác kê ra cả những bài anh viết mà không đăng.
"Thế anh nghĩ vì sao họ kéo dài điều tra anh cả năm?" tôi hỏi, anh trả lời: " Thì họ muốn kéo dài ra để hành hạ mình, để đánh gục ý chí kháng cự của mình, họ muốn mình gục ngã và nhận cái tội mà mình không có và họ kéo dài để rình mình sơ sẩy trong lúc làm cung để đưa mình vào tròng"
Rồi anh nói tiếp " Thật ra cái họ muốn tìm không phải là những cái lỗi của mình trên các bài viết mà họ muốn tìm thế lực nào đứng sau xúi giục mình viết những bài đó, thế lực nào đưa tiền cho mình viết những bài đó. Họ lầm to, họ cứ tưởng anh em ta ai cũng bị giật dây hoặc bị xúi giục mới viết. Họ không có cái tâm với đất nước nên họ cứ tưởng ai cũng có lòng dạ đen tối như họ"
Người có chút tấm lòng với đất nước với vận mệnh của dân tộc, trước thời cuộc đảo điên, nguy hiểm nầy không thể nào không lên tiếng. Biển đảo thì mất dần, ngư dân bị giết chóc, kinh tế càng ngày càng lệ thuộc vào Tàu cộng, tài nguyên môi trường bị vét cạn, nợ vay mượn nước ngoài càng ngày càng chồng chất mà hiệu quả đầu tư phát triển quá thấp, tham nhũng càng ngày càng lộng hành, tệ nạn xã hội gia tăng không có điểm dừng, an toàn giao thông, an toàn thực phẩm hầu như không được kiểm soát, dân oan khắp nơi...làm sao mà nhắm mắt làm ngơ trước hiện trạng đất nước như thế nầy.
Khi đụng đến những vấn đề trên, những blogger, những người hoạt động nhân quyền, hoạt động xã hội sẽ biết mình phải đương đầu trước bao nhiêu thử thách. Họ sẽ đối mặt với tù đày hoặc sẽ bị hành hung, đàn áp, cô lập...Nhưng luôn luôn có những người đứng lên, hết lớp nầy đến lớp khác. Bắt bớ, đánh đập, đàn áp không làm cho họ run sợ.
Chính nghĩa đứng về phía chúng ta.
Huỳnh Ngọc Chênh
(Blog Tự Zo)
No comments: