vietnamese Tiếng Việt english English
Hôm nay:
Tin mới đăng:

Kỳ Duyên: Bạn bè iu quí gửi cho bài viết này. Xin đăng lên để thấy một thời, một ông chủ tịch (huyện) cũng biết cảm thông và thương dân thế nào    :D

—————

Những năm kháng chiến chống Pháp, tôi làm chủ tịch huyện Gò Quao trong vùng giải phóng. Cơ quan thường ở cùng nhà dân, dựa vào dân. Một hôm, tôi đang ngồi làm việc ở phòng phía trong thì nghe bên ngoài có tiếng lao xao. Mải mê đọc công văn, tôi không để ý lắm đến chuyện gì đang xảy ra bên ngoài vì đã có các cô cậu văn phòng, văn thư lo rồi. Đột nhiên, có người vén tấm vải che ngăn cách phòng tôi đi ào vào.

Tranh minh họa của họa sĩ Khều.
Tôi vừa kịp ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một người đàn bà khoảng ngoài ba mươi tuổi, da đen đúa, gầy gò, hình như là người Khmer. Chị ta trông thấy tôi, ánh mắt sáng lên nửa như mừng nửa như giận. Bất thình lình chị ta dùng hai tay nắm hai vạt áo giật mạnh đánh soạt một cái, bứt hết các khuy cúc. Rồi chị ta xông thẳng đến bên tôi, hai tay nâng hai bầu vú teo tóp, chìa sát mặt tôi và nói:

“Ông chủ tịch bóp vú tôi đi! Ông chủ tịch bóp vú tôi đi!”.


Tôi hoảng hồn, né mặt qua một bên, chưa biết chuyện gì xảy ra. Tại sao chị ta lại dám đến văn phòng Ủy ban huyện trong giờ làm việc với bộ đáng như vậy và miệng thì kêu: “Ông chủ tịch bóp vú tôi đi!”.

Tôi nghiêm mặt nói: “Chị ngồi xuống, khép vạt áo lại rồi có chuyện gì thì từ từ nói. Không thì tôi kêu người đuổi chị ra ngay”.

Nghe vậy, chị ta liền ngồi xuống, rơm rớm nước mắt: “Ông chủ tịch à, ông không cho tôi bán heo, bán lúa ra thành để mua sữa cho con tôi, nó đói quá nó khóc tắt tiếng rồi… Du kích bắt tôi, nói tôi làm bộ thiếu sữa đế mang heo, mang lúa tiếp tế cho Tây. Tôi thiếu sữa thiệt mà, ông chủ tịch bóp vú tôi đi, coi tôi nói thiệt hay tôi nói láo (dối)”.

Vậy 1à rõ rồi. Nhưng trong vùng giải phóng của ta lúc đó, đâu có chỗ nào sản xuất sữa hộp, đâu có chỗ nào bán sữa tươi. Không cho bán heo lúa ra thành thì chị ta không có bạc xanh (tiền Đông dương) để mua sữa hộp cho con, còn nếu cho phép chị bán thì trái chủ trương của cấp trên lúc đó. Xin nói thêm là cuối những năm 40, ta có chủ trương “bao vây kinh tế địch”, tức là cấm dân vùng giải phóng bán sản phẩm nông nghiệp ra thành (vùng tạm bị địch chiếm). Tôi làm chủ tịch huyện, không thể không thực hiện chủ trương ở trên, cũng không thể ngồi nhìn trẻ sơ sinh thiếu sữa. Làm sao đây? Tôi nói: “Thôi chị cứ về đi. Chiều đến đây tôi giải quyết”.

Chị ta đứng lên bước đi, nhưng lại quay mặt lại, vẻ chưa hết lo lắng: “Ông chủ tịch không tịch thâu hàng của tôi chớ…”.

Tôi phải gắt: “Tôi nói giải quyết chớ tôi có nói tịch thâu đâu”.

Chiều hôm đó, chị ta lại vào chỗ tôi, vẫn với chiếc áo mất hết cả cúc, nhưng hai tay chị túm vạt áo kín lại và khoanh trước ngực, hình như cả buổi trưa chị vẫn loanh quanh đâu gần đây chứ không về nhà vì ở xa… Tôi lấy hai hộp sữa từ trong hộc ra, đặt trên bàn làm việc:

“Chị cầm hai hộp sữa này về cho cháu. Nhớ thêm nước cơm nước cháo. Sữa bây giờ hiếm lắm…”.

Chị vồ lấy hai hộp sữa, ôm chặt vào chiếc ngực lép, dùng hai vạt áo đứt cúc túm chặt lại, miệng rối rít: “Cảm ơn ông chủ tịch, cảm ơn ông chủ tịch”.

Tôi nói: “Chị cảm ơn lục cả ở chùa thì hơn. Sữa của chùa, không phải sữa của tôi. Còn hàng của chị, chị cứ mang về”.

Chị bước ra, miệng vẫn cảm ơn, nhưng mắt vẫn chưa hết vẻ lo lắng.

“Nhưng mà hết hai hộp sữa này thì…”

– “Thì lúc đó tính sau…”

Xin nói cho rõ thêm: trưa hôm đó tôi đến ngôi chùa của người Khmer trong vùng, vì tôi biết nhà chùa không bị buộc phải thực hiện “bao vây kinh tế địch”, vài lần đến chùa công tác, tôi đã được mời uống cà phê sữa. Nghe tôi kể, lục cả gửi tôi mang về cho chị hai hộp sữa…

Còn chủ trương “bao vây kinh tế địch” thì tôi đấu mạnh với cấp trên, vì “bao vây kinh tế địch” trong khi kinh tế ta còn yếu kém quá cũng bằng… “bóp cổ kinh tế ta”. Ai có kháng chiến chống Pháp ở Nam bộ đều nhớ khoảng mấy năm sau 1952 – 1954 gì đó – ta “cởi mở” hơn, vùng giải phóng chẳng những có sữa cho trẻ em mà còn có bàn chài đánh răng cho người lớn… và cán bộ thì có thể mua đèn pin hộp Wonder ở chợ ngã ba Đồng Cùng để tiện đi công tác đêm hôm… Trong sự thay đổi chủ trương kịp thời này, tôi tin là có phần đóng góp của câu chuyện “Ông chủ tịch bóp vú tôi đi” mà tôi đã nhiều lần kể cho các anh ở Xứ ủy và Trung ương nghe…

Thanh Giao

(Theo lời kể của đ/c Phạm Sơn Khai,
nguyên Hiệu trưởng Trường Đại học Cần Thơ)

(Blog Kỳ Duyên)

————

dao-mo-but-ky-622.jpg
                                                   Trang bìa tiểu thuyết “Đạo mộ bút ký”.


“Chiến tranh dư luận”

Mới dây dư luận trong nước lại sôi nổi vì sự xuất hiện của cuốn tiểu thuyết nhiều tập “Đạo mộ bút ký”. Do sách có nội dung quảng bá lý thuyết các đảo tại khu vực Trường Sa và Hoàng Sa của Việt Nam là nơi mà người Trung Quốc từng đặt chân tới cả trăm năm về trước. Cuộc tranh luận về ý đồ của cuốn sách được đặt cho cái tên “Chiến tranh dư luận” mà người mở đầu là PGS-TS Nguyễn Hồng Thao thuộc học viện Ngoại giao của Việt Nam.

Đây là quyển sách từng in cuốn thứ nhất vào năm 2013, tái bản  vào năm 2014 và nay chuẩn bị in tiếp cuốn II đã bị báo chí và trí thức phản ứng mạnh mẽ vì cho rằng chính phủ đã làm ngơ cho Trung Quốc đầu độc tư duy nhận thức chủ quyền biển đảo Việt Nam qua việc du nhập những sách báo có nội dung tuyên truyền cho hành vi chiếm giữ Trường Sa và Hoàng Sa của Việt Nam, thông qua cuốn tiểu thuyết có tên “Đạo mộ bút ký” của tác giả Nam Phái Tam Thúc.

Người ta chưa nhìn ra đầy đủ thứ nhất là tính chất lý thuyết hàn lâm về những tác phẩm văn học nghệ thuật hư cấu và những tác động thực tiễn trong đời sống chính trị xã hội và đời sống thì nó có những vấn đề giải quyết khác nhau. 
-GS Trần Ngọc Vương

Người có bài viết sớm nhất nêu mức độ nguy hiểm của cuốn sách này là PGS-TS Nguyễn Hồng Thao thuộc Học viện Ngoại Giao của Việt Nam cảnh báo đây là chiến lược thâm nhập sâu vào Việt Nam nhằm tạo sự hỗn mang về nhận thức trong quần chúng. “Đạo mộ bút ký” có mục tiêu rõ rệt là tạo cho người đọc thấm dần một thứ rỉ tai rằng các vấn đề nhìn nhận chủ quyền của Việt Nam hiện nay là vô căn cứ vì các địa danh đang tranh cãi đã được người Trung Quốc biết rõ và phát hiện từ thời nhà Tống, nhà Minh.

“Đạo mộ bút ký” cũng như bộ phim cùng tên được chuyển thể từ sách, với những hư cấu ‎về tìm kiếm mộ cổ trên đảo Vĩnh Hưng, tức đảo Phú Lâm của Việt Nam và vùng biển Tây Sa, tức quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam, với ngụ ý đưa thông tin sai trái vào tâm trí người xem, mặc định rằng người Trung Quốc đã tìm ra những nơi này từ thời xa xưa làm lý cớ cho dân chúng Trung Quốc tin vào sự dối trá của chính phủ hiện nay của họ có lý do đòi hỏi chủ quyền dựa trên câu chuyện hoàn toàn hư cấu.

Báo chí chứng minh rằng ý đồ lấy tên của các đảo rồi dựng thành sự phát hiện chúng từ hàng trăm năm trước là có thật. Trong trang 267, sách do NXB Thời đại và Cty Bách Việt in, tác giả “Đạo mộ bút ký” đã viết: “Kế hoạch của bọn họ là bắt đầu tìm kiếm từ khu vực đảo Tiên Nữ ở gần nhất, rồi đến đảo Hà Giải bổ sung vật tư; tiếp đến ba khu vực ở gần cụm đảo Thất Liên… Còn về phương pháp tìm kiếm, nước biển ở (cụm đảo) Tề Ân cực kỳ trong…”.

“Đảo Tiên Nữ” và “cụm đảo Thất Liên” là tên các địa danh có thật. “Tiên Nữ” là tên một đảo nhỏ thuộc quần đảo Trường Sa của Việt Nam, còn “Thất Liên” là tên Trung Quốc đặt cho 7 đảo thuộc nhóm An Vĩnh ở quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam.

“Đạo mộ bút ký” tuy mang danh nghĩa là một tác phẩm văn học hư cấu nhưng hư cấu dựa vào lịch sử và miêu tả tên các địa danh một cách chính xác thì sự hư cấu ấy rõ ràng là có chủ đích. GSTS Trần Ngọc Vương, Khoa văn học Đại học Quốc gia Hà Nội nhận định về sự hư cấu của một tác phẩm văn học luôn có các giới hạn của nó, đặc biệt hư cấu lịch sử có thể dẫn đến những kết quả mà chủ thể bị hư cấu có thể trở thành bị hại.

minh-hoa-400.jpg
Hình ảnh có nội dung tuyên truyền cho hành vi
 chiếm giữ Trường Sa và Hoàng Sa của Việt Nam
 trên hộ chiếu TQ. Courtesy photo.

“Người ta chưa nhìn ra đầy đủ thứ nhất là tính chất lý thuyết hàn lâm về những tác phẩm văn học nghệ thuật hư cấu và những tác động thực tiễn trong đời sống chính trị xã hội và đời sống thì nó có những vấn đề giải quyết khác nhau. Tôi cho rằng nếu hư cấu theo kiều thần thoại hay cổ tích thì nó là câu chuyện khác còn hư cấu mà nó dính dấp đến vấn đề lịch sử, đến thực tại thì xưa nay đây là một vấn đề cũng rất là khó xử.

Trong văn chương Việt Nam cũng đã có nhiều tác phẩm hư cấu lịch sử và cũng gây ra những cuộc trang luận sóng gió khi người ta dùng những nhân vật lịch sử tưởng tượng và hư cấu có thể gần hơn với thực tại nhưng cũng làm cho một số thần tượng bị xúc phạm chằng hạn. Cũng có nhiều ý kiến phê phán cách tưởng tượng hư cấu kiểu như vậy. Bây giờ vấn đề tôi cho là nghiêm trọng hơn trong tác phẩm mà nó lại đụng chạm đến vấn đề như là chủ quyền quốc gia lãnh thổ. Điều tôi muốn nói sâu xa nhất ở đây là câu chuyện tuyên truyền phổ cập một tác phẩm và tác động của nó ở bình diện tâm lý, tiền ý thức và thậm chí nó nẳm ở vô thức nó tác động vào đời sống, tình cảm ở những cộng đồng chưa hoàn toàn quen thuộc với cách ứng xử duy lý và phân biệt một cách mạch lạc điều gọi là nhận thức duy lý logic và cái phức cảm cộng đồng

Ví dụ như Việt Nam vẫn còn say mê hình tượng về con Lạc cháu Hồng về bọc trăm trứng, tất cả những cái đó là tư duy huyền thoại nhưng mà người ta vẫn còn có thể biến nó thành những nội dung tuyên truyền chính trị xã hội nữa là những tác phẩm mà nó ẩn vào trong bề sâu của lịch sử.”

“Đạo mộ bút ký” làm người có quan tâm đến yếu tố Trung Quốc nhớ lại câu chuyện “Ma chiến hữu” của nhà văn quân đội Mạc Ngôn xảy ra cách đây 6 năm trong dịp kỷ niệm 30 năm cuộc chiến tranh biên giới phía Bắc. “Ma chiến hữu” bị xem là xuất hiện không đúng chỗ khi mà bộ đội Việt Nam vẫn còn uất ức yên nghỉ tại các nghĩa trang dọc biên giới phía Bắc thì nó xuất hiện như một gáo nước lạnh dội vào lòng yêu nước của thân nhân bạn bè họ. “Ma chiến hữu” lúc ấy được nhà xuất bản giới thiệu như một tác phẩm đề cao chủ nghĩa anh hùng, cho dù những kẻ được cho là anh hùng ấy chiến đấu chống lại chính người bộ đội Việt Nam.

Chạy theo lợi nhuận

Tình trạng in sách Trung Quốc do chạy theo lợi nhuận của các nhà xuất bản mà quên mất khâu biên tập, hay biên tập rất hời hợt là tình trạng chung từ trước tới nay. Nhà nước tỏ ra rất nhanh nhạy trong việc phát hiện hay tưởng tượng rằng mình phát hiện những tác phẩm phản ảnh bức tranh có màu tối Việt Nam-Trung Quốc ẩn núp bóng dáng của diễn biến hòa bình. Tuyển tập “Con rồng đá” của Vũ Ngọc Tiến và Lê Mai bị cấm do tư duy sợ hãi, đã làm cộng đồng người viết lẫn người đọc tăng thêm hoài nghi vào khả năng nhận thức của người thẩm định đâu là phản động và đâu mới là diễn biến hòa bình thật sự.

Nhà văn Trang Hạ, cũng là một dịch giả tiếng Trung cho biết nhận xét của cô trong khâu dịch thuật của các nhà xuất bản tại Việt Nam hiện nay:

Tác động có tính chất nhá nhem, tranh tối tranh sáng của nó sẽ gây ra rất nhiều những nghi hoặc, rất nhiều những phản ứng rất bất lợi cho cả cái phía cộng đồng nơi mà có tác giả sáng tác ấy. Cụ thể là nó sẽ làm cho người Trung Quốc càng củng cố thêm niềm tin rằng Biển Đông là của họ. 
-GS Trần Ngọc Vương 

“Tôi đánh giá “Đạo mộ bút ký” cũng như một số tác phẩm văn học khác của Trung Quốc khi dịch sang Việt Nam thì nó bị vấp phải một vấn đề rất nhạy cảm nhất là trong khâu dịch thuật và biên tập thậm chí khâu kiểm duyệt và cho xuất bản đã xuất hiện một lổ hỗng về văn hóa và tư cách công dân của những người làm xuất bản tại Việt Nam. Nó bộc lộ ra, thứ nhất, anh thiếu trình độ đế biết nó là cái gì, có xâm phạm đến chủ quyền quốc gia và có đưa những thông điệp mới cho dân chúng hay không.

Năm 2009 cuốn Ma Chiến hữu của Mạc Ngôn đã từng gây làn sóng căm phẫn trong cư dân mạng. Đã làm tổn thương những vong linh của rất nhiều chiến sĩ Việt Nam đã quên thân mình và ngã xuống ở biên giới và tác phẩm văn học dịch một cách rất là ẩu. Chính cái tầm nhìn văn hóa và tư cách công dân của họ có vấn đề vô văn hóa, có một lổ hỗng rất lớn về lịch sử chủ quyền và giá trị đương nhiên. Để lọt lưới những sản phẩm văn hóa có yếu tố độc hại đến dân chúng. Thậm chí không những độc hại mà còn mang tính báng bổ nữa, như trong Đạo mộ bút ký nó chính là những thông tin mà liên quan đến chủ quyền của Việt Nam ở Trường Sa Hoàng Sa mà trong tiếng Hoa thì họ gọi là Tây sa Nam sa.”

Lợi dụng tình trạng tranh tối tranh sáng trong nhận thức của cấp kiểm duyệt mà những tác phẩm như “Đạo mộ bút ký” có cơ hội luồn sâu vào tiềm thức của người Việt là một cảnh báo đầy thuyết phục. GS Trần Ngọc Vương chia sẻ:

“Tác động có tính chất nhá nhem, tranh tối tranh sáng của nó sẽ gây ra rất nhiều những nghi hoặc, rất nhiều những phản ứng rất bất lợi cho cả cái phía cộng đồng nơi mà có tác giả sáng tác ấy. Cụ thể là nó sẽ làm cho người Trung Quốc càng củng cố thêm niềm tin rằng Biển Đông là của họ. Những cái đảo được đề cập đến vốn là của họ mà người Việt thì bị tâm lý bán tín bán nghi của tác phẩm này nó gợi lên, biết đâu đấy! những thứ đấy nó đã có từ đời xưa rồi ở trong lãnh thổ của Trung Quốc. Chính cái mơ hồ đó hết sức có lợi cho Trung Quốc mà có hại cho người Việt cho nên quan niệm của tôi rất rõ ràng là những tác phẩm như vậy không nên in và xuất bản tại Việt Nam.”

Bên cạnh sự vô tư đáng ngạc nhiên của giới xuất bản, nhà văn Việt Nam cùng chia sẻ trách nhiệm trước lổ hỗng quá lớn do thiếu tác phẩm hay viết về mối ràng buộc Trung Quốc-Việt Nam. Thiếu thốn thông tin dẫn người đọc tới lựa chọn duy nhất. Lựa chọn mà không biết rằng mình bị đầu độc trong khi cứ tưởng đây chỉ là những tác phẩm vô hại, có tính cách giải trí từ Trung Quốc.

Tâm huyết của nhà văn trước vấn đê lớn lao này bị cản trở từ nhà nước là một thực tế. Tuy nhiên không sự cản trở nào đủ lớn để đè bẹp một tác phẩm được thai nghén từ lòng yêu nước và tôn trọng sự thật. Nhà văn nếu có sứ mệnh như sách vở thường ghi, họ phải chiến đấu với chính mình trước khi cầm ngòi bút chiến đấu với ma trận, với đôi mắt kiểm duyệt không thua gì những con ma đang ngày đêm theo dõi họ.

GS Trần Ngọc Vương đặt thêm câu hỏi về vai trò của người quản lý trong việc điều phối các tác phẩm mà họ gọi là nhạy cảm khi nêu lên vấn đề yêu nước và bảo vệ chủ quyền:

“Tất nhiên trước hết là do cái tâm huyết của người cầm bút đối với vấn đề có tính chất nóng bỏng của quốc gia dân tộc chưa đủ. Thứ hai nữa về tài năng nghệ thuật thì chưa đạt tới cái ngưỡng tạo ra tác phẩm có tính chất gây hấp dẫn đại khái như tác phẩm này của họ. Cái thứ ba nữa là ở đây phải có trách nhiệm của người quản lý của người cầm quyền.

Trách nhiệm của bộ máy tuyên truyền đinh hướng dư luận người ta rất bén nhạy trong việc định hướng những cái mà họ gọi là hướng tới chống thế lực thù địch chẳng hạn rồi họ làm quá lên những chuyện này chuyện kia theo trí tưởng tượng của họ nhưng đối với vấn đề như thế này thì tôi thấy thái độ của người chịu trách nhiệm về quản lý và định hướng ở đây rất là ngu ngơ và mơ hồ để cho bên ngoài có thể lợi dụng. Bên ngoài ở đây nói rõ rằng đây chính là thế lực thù địch với Việt Nam có thể lợi dụng. Tôi thấy rất đáng phàn nàn với sự quản lý.”

Do dư luận lên tiếng mạnh mẽ, vào ngày 22 tháng 5 Cục xuất bản đã có văn bản gửi cho tất cả các sở thông tin truyền thông khắp nước yêu cầu triệt để tịch thu và cấm lưu hành “Đạo mộ bút ký” với lý do phát hành bất hợp pháp.

Cuộc chiến mà nhiều học giả đặt tên là “chiến tranh dư luận” nhanh chóng kết thúc. Tuy không để lại di chứng gì nghiêm trọng trước mắt thế nhưng câu hỏi ám ảnh nhất vẫn là: Liệu bao lâu nữa thì người dân Việt mới tự đề kháng được trước những tác phẩm tuyên truyền tinh vi núp dưới danh nghĩa tiểu thuyết như “Đạo mộ bút ký?

Mặc Lâm

(RFA)

Giây phút đăng quang của thi Hoa hậu Thế giới Canada năm 2015 với vương miện thuộc về cô: Anastasia Lin
Giây phút đăng quang của thi Hoa hậu Thế giới Canada năm 2015 với vương miện thuộc về cô: Anastasia Lin

Chuyên mục diễn đàn bình luận Đạo Đức Xưa Và Nay là cái nhìn trực diện của Ban Biên Tập Văn Hóa Thời báo Đại Kỷ Nguyên vào những vấn đề đạo đức và quan niệm sống trong xã hội Việt Nam hiện đại, cùng độc giả suy ngẫm, hy vọng và đề xuất giải pháp…

Người Việt Nam, nhất là những ai đã có cuộc sống trải dài qua hai thế hệ xưa và nay, vẫn hay buồn về nhân tình thế thái hiện đại, mà điển hình là buồn về vấn nạn đằng sau các cuộc thi sắc đẹp ở Việt Nam như: gian dối tiểu sử, bằng cấp, mua bán giải, và suy đồi hơn là các vụ bê bối kinh doanh thân xác của các Hoa hậu, Á hậu, mỗi khi hay tin lại thở dài ngán ngẫm: “Cuộc thi Hoa hậu rốt cuộc để làm gì…”

Thỉnh thoảng báo chí lại đăng tin: “Hoa hậu cuộc thi X, Á hậu Y bị bắt trong khi triệt phá đường dây…”

Ở cuộc thi sắc đẹp nào, phần thi “trang phục áo tắm” cũng cứ nghiễm nhiên được xướng lên, và các thí sinh lại nối gót nhún nhảy biểu diễn trang phục thiếu vải trước con mắt của ban giám khảo và nhiều nghìn nhiều triệu khán giả. Để làm gì? Liệu một cuộc thi sắc đẹp có nhất thiết phải làm vậy không?

Chúng ta ngẫm nghĩ xem, trong cuộc sống đời thường, nét đẹp thầm kín đó có bao giờ được trưng bày cho nhiều nghìn người đánh giá, so đo hay không? Cái đẹp đó, có thể khẳng định là không bao giờ dành cho số đông, không bao giờ là “của chung” cả… Nếu nó được coi là của chung, thì chính là đạo đức đã đang băng hoại…

Vậy mà nó cứ nghiễm nhiên tồn tại ở các cuộc thi Hoa hậu lớn nhỏ…

Thực tế bất cứ một xã hội tốt đẹp nào cũng cần có nề nếp kỷ cương phù hợp, và những chuẩn mực đạo đức xã hội lành mạnh. Những con người trong xã hội đó cần có lối sống theo chuẩn mực đạo đức kế thừa truyền thống tốt đẹp bao đời.

Theo triết gia Khổng Tử, tứ đức của phụ nữ là: Công – Dung – Ngôn – Hạnh. Tuy đã trải qua hơn 2.000 năm, nhưng quan điểm này của Khổng Tử vẫn còn nguyên giá trị.

Không chỉ ngày xưa nói về tứ đức của phụ nữ: Công – Dung – Ngôn – Hạnh, mà ngay trong những cuộc thi sắc đẹp ngày nay, các thí sinh cũng hay được bàn luận về tứ đức. Song dù họ cố gắng để uốn cho khái niệm “tứ đức” của ngày xưa phù hợp với những thay đổi lệch lạc của xã hội hiện đại, thì cũng là phần nhiều sai lệch và khiên cưỡng…

Trong tứ đức Công – Dung – Ngôn – Hạnh, thì cả Công, cả Dung, cả Ngôn và Hạnh đều đề cao vẻ đẹp và đức hạnh từ sự kín đáo, đoan trang, e ấp, hay nền nã trâm anh chứ không thể là sự phô trương nét đẹp thầm kín cho đám đông… Như vậy cũng đồng nghĩa đã mất đi vẻ đẹp rồi…

Người đọc có thể nói rằng: “Các cô thí sinh hay Hoa hậu đó rốt cuộc cũng chỉ là nạn nhân của một hệ thống, với tuổi đời non nớt như thế cũng chỉ biết chập choạng bước lên bục diễn với những mơ ước cao đẹp…”

Những tưởng những cuộc thi sắc đẹp cứ mãi theo vết xe đổ như thế…

Rồi đột nhiên xuất hiện kết quả của cuộc thi Hoa hậu Thế giới Canada 2015 (Miss Word Canada 2015) gần đây thu hút rất nhiều chú ý của mọi giới bởi sự đột phá đặc biệt của cuộc thi:

Vương miện được trao cho cô gái trẻ Anastasia Lin, là nữ diễn viên bảo vệ nhân quyền nổi tiếng, người được miễn hoàn toàn phần thi trang phục áo tắm!

Ấn tượng mà cô để lại cho những ai tiếp xúc là: “với Anatasia Lin, điều đọng lại sau một cuộc gặp gỡ không phải là chiều cao mà ở nhân cách thu hút của một nhan sắc có trí tuệ và lòng trắc ẩn”, theo Missosology.

Hoa hậu Thế giới Canada 2015 - Anastasia Lin
                                             Hoa hậu Thế giới Canada 2015 – Anastasia Lin

“Cô đã dành cả cuộc đời cho quyền tự do tôn giáo và đã trở thành một người có tiếng nói được công nhận trong cộng đồng nhân quyền. Thông qua công việc của mình là một ngôi sao điện ảnh quốc tế, tân Hoa hậu đã biết kết hợp niềm đam mê cá nhân của mình cho quyền con người với tài năng chuyên môn của mình. Cô là một đại sứ “Tiếng nói thay cho những người không thể nói” với phương châm “Sắc đẹp đi cùng lý tưởng”, the Missosology.

Anastasia được biết đến là nữ diễn viên chính trong bộ phim đoạt giải thưởng Beyond Destiny (2010) và trong Bleeding Edge (2014). Bộ phim mà cô tham gia đã giành được nhiều giải thưởng quốc tế bao gồm Mexico International Film Festival’s Golden Palm Award và California’s Indie Fest Award of Merit.

Hiện Lin là ngôi sao sáng ở Canada cho việc sản xuất loạt phim truyền hình về nhân quyền, và gần đây cô được nhiều người quan tâm hơn khi tham gia đóng vai chính trong một bộ phim nói về một nữ học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc, bị bỏ tù bất hợp pháp vì tín ngưỡng của mình.

youtu.be-MdsyXcpHHU8
Anastasia Lin đóng vai chính trong bộ phim nói về một nữ học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc, bị bỏ tù bất hợp pháp vì tín ngưỡng của mình.

Cô cho biết lý do mình không tham gia phần thi áo tắm:

“Tôi tránh tham gia phần thi áo tắm là vì trong 6 năm qua, tôi đã được tham gia vào những dự án phim mà liên quan trực tiếp đến vấn đề vi phạm nhân quyền và cưỡng bức tình dục trong các trại lao động Trung Quốc. Tôi luôn quan tâm đến cảm nhận của mọi người khi họ nhìn thấy tôi và điều đó có thể sẽ gây ra phản tác dụng cho những nỗ lực của mình”.

Anastasia Lin (bên phải)
                                                                 Anastasia Lin (bên phải)

Với tấm lòng trắc ẩn, trí tuệ, và vẻ đẹp tâm hồn tỏa sáng, cô gái trẻ tài năng vẫn đăng quang Hoa hậu dù không trải qua phần thi áo tắm. Phải chăng điều đó nói lên rằng, đạo đức, phẩm hạnh và vẻ đẹp tâm hồn của người phụ nữ đang được tôn vinh trở lại?

Hoa hậu Thế giới Canada 2015 - Anastasia Lin
                                        Hoa hậu Thế giới Canada 2015 – Anastasia Lin

Hà Phương Linh

(Đại Kỷ Nguyên VN)

ĐÀ LẠT (NV) - Trong tình trạng ham thích một cách hỗn độn các loại ẩm thực du nhập từ Âu Mỹ ở Việt Nam hiện nay, đến người Sài Gòn cũng cảm thấy bất ngờ khi biết rằng ở kề bên ngọn núi Lang Bian, thị trấn Lạc Dương heo hút lại có một lò bánh pizza đúng khẩu vị Mỹ gốc Ý.

                            Gia đình Mỹ-Việt mở lò bánh pizza ở thị trấn Lạc Dương- Đà Lạt. 
                                                     (Hình: Trần Tiến Dũng/Người Việt)

Khi ông chủ làng du lịch Cù Lần, Văn Tuấn Anh nói rằng sẽ mời chúng tôi ăn trưa bằng bánh pizza, chúng tôi tưởng mình nghe lầm, có người còn cho rằng chắc là món bánh xèo miền Trung thay tên đổi họ cho thêm phần vui lạ.

Nhưng khi cô gái người K' Ho tên là RoLăn đưa chúng tôi đi dọc theo con đường lớn của thị trấn, trước mặt chúng tôi cái lò bánh pizza hiện ra với hình dáng không khác gì mọi cái quán hủ tiếu hay bún bò.

Giữa trưa, trong cái nắng nhưng lạnh của xứ Lạc Dương-Đà Lạt, lò bánh pizza không có một người khách nào. Phải một lúc sau người phụ nữ trung niên mặc tạp đề đầu bếp mới bước ra chào khách từ trong cái nhà lợp tôn có từ thời Đà Lạt trước 1975.

Chúng tôi chưa kịp biết bà là chủ hay chỉ là người thợ làm bánh thì đã bị cái bếp nướng bánh pizza xây bằng gạch thô, ống khói làm bằng mấy miếng tôn thiếc hút mất cái nhìn. 

                             Bánh pizza được làm từ các nguyên liêu tươi sạch của cao nguyên 
                                             Đà Lạt. (Hình: Trần Tiến Dũng/Người Việt)

Nhưng ấn tượng nhất vẫn là nguyên cái đầu trâu treo trang trí ngay trên lò bánh rất ư đúng kiểu quán trong một thị trấn của phim cao bồi miền Viễn Tây Hoa Kỳ.

Cả đoàn chúng tôi ngồi vào cái bàn được làm bằng miếng gỗ thông thô. Người đàn bà nướng bánh không nói không rằng gì với khách, bà tiếp tục làm cái việc nhồi bột bánh. Khi miếng bánh pizza với đầy đủ các phụ phẩm cần thiết, bà tiến lại mở cửa lò nướng bánh, lúc đó bà mới hỏi bằng giọng của người xứ Quảng. “Các anh mua mấy cái?”

Chúng tôi nhìn ánh lửa củi bừng cháy khi gió lùa vào trong lò, không cần tốn công sức thổi lửa cực nhọc thì đoán biết người xây lò nướng bánh này đúng là tay làm bánh có hạng.

Một lúc sau, chúng tôi được dịp tiếp xúc với ông chủ lò bánh. Người đàn ông trung niên này là một công dân Hoa Kỳ chính hiệu. Ông tên James Reelick, sinh ra và lớn lên ở Connecticut.

Ông cho biết, ông học ngành thảo mộc, ở Mỹ ông làm việc trong một công ty trồng hoa của gia đình. Ông đến Đà Lạt năm 2007 và chọn gắn bó với núi rừng Lang Bian-Lạc Dương từ đó. 

                               Có không một ngày nào đó nông dân Lạc Dương ăn bánh pizza 
                                  của ông Mỹ thay cơm? (Hình: Trần Tiến Dũng/Người Việt)

Khi được hỏi vì sao ông đưa một thứ bánh đặc thù văn hóa Âu Mỹ đến một cái nơi mà món bánh mì du nhập có tuổi hơn trăm năm còn “khó sống” cạnh tranh bún, cơm và rau. Ông thành thật cho biết. Để tồn tại ở cao nguyên Lâm Viên tuyệt đẹp này, ông đã làm nhiều nghề nhưng khi rơi vào thế bí thì cái lò bánh pizza này lại cứu ông.

Người dân ở Lạc Dương gọi ông với cái tên thân mật là ông Tây Pizza. Ông giới thiệu cho chúng tôi biết người thợ phụ đang nướng bánh là vợ ông, một người phụ nữ quê Quảng Nam, bà có 2 đứa con riêng và hiện giờ có chung với ông một bé gái ba tuổi.

Ông cho biết, ông hiểu “hoàn cảnh khó” của cái bánh pizza rất Mỹ khi xuất hiện ở thị trấn miền núi này và ông cũng không ngờ sức sống của cái bánh pizza này lại vượt qua mọi trở ngại về văn hóa, chính trị... để trở thành quen thuộc với người dân Lạc Dương, khách du lịch và các du khách nước ngoài đến thành phố Đà Lạt. 

                                Cái lò nướng bánh pizza trang trí đầu trâu cũng ra phong cách 
                                      miền Viễn Tây Mỹ. (Hình: Trần Tiến Dũng/Người Việt)

Hiện tại nguồn thu nhập chính nuôi sống gia đình Mỹ-Việt của ông là lò bánh pizza và trong ông đang ấp ủ một số dự án du lịch nghỉ dưỡng khác mà ông tin rằng sẽ góp phần biến Lạc Dương- Đà Lạt thành một thị trấn đa văn hóa, bởi không đâu ở Việt Nam có phong cách văn hóa Tây phương bằng Đà Lạt.

Chúng tôi được mời ăn bánh, miếng bánh được nướng và cắt ngay trên một miếng gạch tàu của người Việt. Người đàn bà Việt được chồng Mỹ truyền nghề làm bánh pizza này tuy ít nói nhưng vẫn hỏi chúng tôi cho ra cái điều mà chị thắc mắc rằng: Bánh chị làm có ngon không, so với pizza ở Sài Gòn có bằng không?”

Chúng tôi trả lời cho chị yên lòng là bánh rất ngon. Rồi chị phân bua, trong các loại nguyên liệu làm bánh chỉ trừ dầu ô liu là đồ nhập, mọi thứ khác như cà chua, trứng, thịt, hải sản đều được chọn từ nguyên liệu tươi sạch của Đà Lạt.

Đoàn chúng tôi 6 người, ăn tất cả 3 cái bánh pizza của ông Tây, cảm giác lạ miệng, no; và rõ ràng thật thú vị khi nghĩ tới viễn cảnh một ngày nào đó các nông dân Đà Lạt gốc Bắc-Trung-Nam cùng bà con người dân tộc thiểu số ở vùng núi Lang Bian, Lạc Dương này mà chọn ăn bữa trưa bằng thức ăn nhanh pizza Mỹ.

Trần Tiến Dũng

(Người Việt)

Sâu Ciu Blog